Tâm sự Nhiều đàn ông quan tâm tôi nhưng chồng lại hờ hững

Người Quan Sát

Người nghèo trong vũ trụ !
Tham gia
4/5/24
Bài viết
161,458
Nhiều lúc thấy chồng lạnh nhạt với mình, tôi buồn lắm, trong khi xung quanh nhiều người theo đuổi.
Tôi 40 tuổi, chồng 38 tuổi, có hai con gái 13 và 4 tuổi. Xin chia sẻ câu chuyện của mình, nhờ mọi người tư vấn giúp.
Về kinh tế: Nói thật lòng, chồng tôi là người tốt, có trách nhiệm với gia đình, thương yêu các con. Anh cố gắng đi làm kiếm tiền nhưng khả năng có hạn nên chi phí sinh hoạt hàng tháng của gia đình chỉ đóng góp được một phần ba thôi. Trước kia, tôi đi làm công ty, thu nhập khá hơn nên không đến nỗi bức bách. Sau dịch, tôi nghỉ việc, bán hàng online, một phần muốn phát triển sự nghiệp riêng, một phần vì phải chăm sóc con nhỏ. Nhưng thực tế việc chăm sóc con cái, làm việc nhà đã chiếm gần hết thời gian, một ngày tôi tập trung làm việc chắc được 2-4h thôi. Vì vậy thu nhập bấp bênh, giảm đi rất nhiều, không đủ tiền đi chợ. Tháng nào cũng xài âm vào tiền tiết kiệm của riêng mình.
Nếu giờ đi xin việc cũng rất khó vì tôi đã 40 tuổi, khó tìm việc, dù tìm được việc cũng chưa chắc có mức lương cũ. Thu nhập trước khi nghỉ việc: 20 triệu đồng lương cứng cộng bonus nên tổng thu nhập khoảng 25 triệu đồng mỗi tháng. Chi phí sinh hoạt của gia đình mỗi tháng khoảng 20 triệu. Hiện tại thu nhập từ bán hàng tháng khoảng 3-7 triệu. Tháng nào cũng âm tiền. Má ruột tôi thấy con vất vả quá, rút hết tiền tiết kiệm cho tôi thêm 50 triệu đồng nhưng số tiền này cũng trụ được vài tháng thôi. Đầu năm nay, tôi rút luôn bảo hiểm xã hội một lần được 128 triệu đồng, nay nửa năm còn có 60 triệu thôi. Giờ tôi không biết nên tiếp tục con đường bán hàng hay đi tìm việc mới?
Minh họa: AI
Về hôn nhân: Chúng tôi quen nhau cùng công ty. Lúc đó tôi mới ra trường và chồng làm nhân viên kỹ thuật của công ty. Anh chỉ tốt nghiệp trung cấp, lương thấp, gia cảnh trung bình thấp, bố mẹ chồng không có tài sản. Nhà tôi tuy không giàu có nhưng tôi được lo đầy đủ, được nuông chiều không phải đụng tay chân làm việc nhà. Tôi tốt nghiệp đại học bằng khá, lương cao hơn. Ngoài ra từ lúc đi học cấp hai, cấp ba, đại học, đi làm, xung quanh tôi luôn có người theo đuổi. Tôi quen bạn trai lúc học cấp ba. Đến khi gặp chồng cũng trải qua vài mối tình chính thức, mỗi người vài tháng rồi thấy không hợp. Tuy nhiên có anh bạn đại học là quen gần hai năm, cũng tính cưới hỏi. Đó là những người tôi chính thức đồng ý hẹn hò chứ chưa nói đến những người thương thầm theo đuổi không được. Nói chung tôi hơn hẳn chồng về mọi mặt, không phải gái ế.
Sở dĩ tôi lôi xuất phát điểm tốt hơn của mình ra kể là để mọi người thấy được sự trái ngược, thảm hại của hiện tại ra sao. Lúc tôi và anh làm cùng công ty, có ba anh khác bộ phận cùng theo đuổi tôi. Nhưng không hiểu sao tôi lại say mê, bị đổ vì cái người lúc gần lúc xa như anh. Có lúc anh ấm áp, có lúc rất vô tình. Thời điểm đó, tôi say mê trong tình yêu, không so sánh, không ngại anh nghèo, học vấn thấp hơn. Tôi không cần biết gì, chỉ lao vào anh như con thiêu thân. Chỉ khi hiện thực phũ phàng như hiện tại, tôi mới suy nghĩ, hối hận tại sao lại chọn anh.
Khi chúng tôi quen được một năm, chuẩn bị kết hôn, anh phát bệnh, bị ung thư hạch (lymphoma). Lúc đó tôi, con bé 24 tuổi hiểu được ung thư là thế nào nhưng không lường được mọi khó khăn phía trước. Con bé 24 tuổi biết sẽ có chông gai, vất vả nhưng lại không cảm nhận được hết khó khăn. Tôi lựa chọn theo trái tim chứ không theo lý trí. Sau đó anh phải phẫu thuật cắt bỏ khối u và hóa trị, rụng hết tóc, khàn giọng nhiều tháng, người gầy rộc... nhưng tôi vẫn yêu, ở bên cạnh chăm sóc, cùng anh suốt hai năm trị bệnh. Sau hai năm, sức khỏe của anh ổn định và chúng tôi tổ chức đám cưới. Trong quá trình quen nhau, cùng trị bệnh, chúng tôi nhiều lần cãi nhau, cũng chia tay vài ba lần nhưng sau đó lại lao vào nhau.
Đến nay 14 năm rồi, tần suất cãi nhau càng dày đặc, một tuần cãi vài lần. Tới những việc nhỏ nhặt không đáng cũng cãi nhau như thay cục pin, đi ăn sáng, cách chăm con... Càng lúc tôi càng thấy cả hai quá khác biệt, khác trong quan niệm sống, trong cách xử lý vấn đề. Chúng tôi không có tiếng nói chung. Tôi là người độc lập tự chủ nên mọi việc có ý kiến và suy luận của mình. Tôi muốn vợ chồng bình đẳng cùng thảo luận giải quyết vấn đề. Nhưng vấn đề ở chỗ anh luôn thấy cách xử lý của tôi không đúng và ngược lại. Nên chúng tôi không thống nhất được, mâu thuẫn trong từng việc nhỏ.
Trong khoảng thời gian tôi chưa sinh bé thứ hai, dù đã có chồng và một con nhỏ nhưng vẫn có nhiều người săn đón ở các môi trường khác nhau. Tôi đi đâu ở môi trường nào cũng có đàn ông yêu thích. Nhìn bên ngoài, mấy anh kia còn không biết tôi có chồng con. Xin nói thêm, tôi hết sức bình thường, nhỏ con, không đẹp không xấu, cũng không ỏng ẻo, không hiền dịu, không nũng nịu với đàn ông đâu, ngược lại tôi mạnh mẽ, kiên cường, độc lập, có chủ kiến.
Nhiều lúc thấy chồng lạnh nhạt với mình, tôi buồn lắm, trong khi xung quanh nhiều người theo đuổi. Có lúc tôi nhận lời đi xem phim, ăn uống, cà phê với họ. Còn anh người yêu cũ kêu tôi ly dị để sống cùng anh ấy. Anh ấy chăm sóc, chiều chuộng tôi hết mực. Ở bên cạnh anh ấy, tôi được chia sẻ, nâng niu. Anh ấy ngồi nhìn tôi khóc, nghe tôi kể lể những chuyện buồn bực. Tôi thấy được giá trị của mình khi bên cạnh anh ấy. Anh ấy nói vẫn còn rất yêu tôi. Thật sự tôi chỉ muốn xem anh ấy như bạn tri kỷ nhưng anh lại muốn tôi ly hôn.
Mặt khác khi bên tôi, anh đương nhiên có ham muốn. Có một lần tôi xiêu lòng vào khách sạn cùng anh nhưng khi anh ôm hôn thì tôi không có cảm giác gì. Ôm anh tôi lại nhớ đến cảm giác ôm chồng nên bừng tỉnh và rời khỏi đó. Sau lần đó, anh vẫn nồng nhiệt với tôi nhưng tôi dần né tránh. Tôi biết rất rõ lòng mình không yêu ai ngoài chồng. Tôi chỉ thích cái cảm giác được người ta săn đón, chiều chuộng mà thôi. Tôi luôn ước ao chồng chiều mình như vậy, một phần cũng không có.
Về đời sống tình dục, chồng tôi ít ham muốn, trước cưới đã ít, khi càng về già càng ít hơn, hiện tại vài tháng một lần khi tôi chủ động. Tôi có cái tôi của mình, chuyện đó lẽ ra đàn ông chủ động thì lần nào cũng là tôi. Thời gian đầu giận dỗi, tôi muốn chồng dỗ dành, xin lỗi nhưng thực tế sau kết hôn, anh không hề dỗ dành tôi. Tôi không thấy chồng trân trọng và yêu quý mình. Nhiều lúc tôi buồn và tủi thân lắm, nhiều đêm nằm khóc mà chồng không bận tâm. Mỗi lần cãi nhau, hôm sau chồng làm như không có chuyện gì xảy ra nhưng cảm xúc trong tôi dần dần bị bào mòn theo năm tháng. Đến nỗi hiện tại tôi chán chồng, không muốn nói gì nữa. Anh làm gì tôi cũng mặc kệ.
Khi bắt đầu cuộc tranh luận vài câu, tôi là người dừng lại trước, không muốn nói nữa. Không phải tôi không còn chính kiến, không còn lý lẽ để nói mà tôi thấy có nói gì đi nữa với người đàn ông trước mặt cũng vô nghĩa, anh ta mãi mãi không hiểu tôi. Tôi chán nản với chồng mình. Còn anh lại thấy gần đây tốt hơn, ít cãi kiệt liệt hơn nhưng anh không hiểu rằng bản thân không còn giá trị nữa, tôi không còn bận tâm nhiều đến anh nữa. Người ta nói "đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn", yêu nhau là cùng nhìn về một hướng nhưng chúng tôi quá khác biệt và không đồng thuận mọi mặt thì làm sao vượt qua khó khăn đây?
Có lẽ mọi người thắc mắc tại sao chồng tôi hóa trị mà vẫn có con. Chuyện đời kỳ diệu vậy đó. Thật ra chính tôi và gia đình cũng bất ngờ khi cưới được hai tháng thì tôi dính bầu. Tôi tưởng vợ chồng khó có con, dự định cày tích lũy sẽ nhờ y học can thiệp. Ai dè, bé lớn nhà tôi đến quá nhanh, đến nỗi tôi chưa chuẩn bị cả về tinh thần và vật chất. Sinh con đầu lòng xong, chúng tôi làm bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, cũng may công việc tôi tốt, làm dần dần có tiền tích lũy. Càng lớn, bé càng đòi có em và tôi cũng xiêu lòng muốn có thêm bé nữa nên chúng tôi thả. Bé thứ hai là nằm trong kế hoạch. Nhưng thêm một đứa con là tăng chi tiêu lên. Giờ tôi lại rơi vào cảnh khó khăn.
Lúc sinh bé út, chồng không mấy đồng tình nhưng cũng không phản đối. Anh cũng phối hợp thêm đứa nữa. Lương của anh không được bao nhiêu mà làm không thấy mặt mũi đâu, có khi làm đêm hôm để có tiền tăng ca. Tôi biết chồng cố gắng kiếm tiền nhưng làm theo kiểu công nhân thì bao giờ khá lên. Giờ tôi có chồng cũng như không có vậy, tinh thần cảm xúc không có, tài chính không có, thể xác cũng không nên muốn ly hôn, dọn ra riêng. Nhưng nuôi hai đứa con đủ chi phí, nếu thuê nhà sẽ không đủ tiền. Nhà má tôi chật hẹp, không có chỗ cho ba mẹ con.
Giờ tôi không tìm thấy niềm vui, hạnh phúc trong hôn nhân. Tôi thấy mệt mỏi, không có động lực làm việc, muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh này. Nhưng nhiều lúc thấy tội nghiệp chồng, không biết không có tôi, anh có lo được cho bản thân không, không biết bệnh tình của anh có tái phát không. Nghĩ tới anh phớt lờ tôi khi cãi nhau, tôi bồn chồn bứt rứt lại chủ động gọi cho chồng nên chồng càng không thèm năn nỉ hay xin lỗi tôi. Giờ tôi rất mệt mỏi, không muốn bận tâm đến người không bận tâm đến mình. Tôi 40 tuổi rồi, không mơ mộng tình yêu gì nữa, chỉ muốn có kinh tế nhiều hơn để lo cho hai con. Hay chăng tôi chỉ muốn có được tình yêu của người chồng mà mãi mãi không có được.
Diệu Thu
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

 

Chủ đề tương tự

Back
Top